.

.

Thứ Bảy, 30 tháng 11, 2013

Bức Thư Cảm Động Gửi Mẹ! ( sưu tầm )



Mẹ kính yêu..!

Giờ này mẹ đã ngủ....

Con viết cho mẹ khi con đang say. Hôm nay con uống 2 cốc bia mẹ ạ. Con say. Con khóc.

Ngày 20/10 là gì hả mẹ? Với mẹ chỉ giản đơn là một ngày bình thường thôi nhỉ.

Con khóc. Và con nghĩ về mẹ. Từ khi con hiểu được 20/10 là gì? Con đã làm được những gì cho mẹ.

Ngày cấp 1 con xin mẹ 2.000 đồng để đóng tiền mua hoa cho cô giáo chủ nhiệm. Đi học về thấy mẹ đang bán những tạ than đen nhẻm, cái cân phải luồn đòn gánh vào vì chưa có cân bàn... vai phải mẹ thường đau mỗi tối.

Ngày cấp 2 con xin mẹ 10.000 đồng để góp tiền mua hoa cho cô, còn mua thiếp hí hoáy cả đêm tô vẽ, tặng những người bạn con yêu thương. Mẹ nằm trên giường vắt tay lên trán: "Tháng này bố mày chắc không được nghỉ phép"...

Ngày cấp 3 con xin mẹ 50.000 đồng, để cùng các bạn trong lớp cắm trại và liên hoan tới tối muộn mới về. Mẹ đã lau sạch sẽ nhà cửa, mâm cơm tối vẫn còn để gọn gàng thức ăn cho riêng con. 2 thằng em chành chọe nhau mệt rồi lại ôm nhau ngủ...

Đại học. Con là cán bộ lớp, con chúc mừng nhiều người lắm, bạn bè, cô giáo, những cô bác con quen... những ngôn từ dí dỏm và đặc biệt dành riêng từng người. Mẹ điện thoại lên và nói những điều như ngày nào cũng điện để nói: "Đi ngủ nhớ mắc màn, tối nhớ cài cửa thật kỹ, ngủ sớm đi".

Nhưng...mẹ biết không, con luôn nghĩ tới mẹ đầu tiên. Con luôn thế. Ngày bé, có lần con làm tặng mẹ bài thơ nhưng không dám đưa, có lần mua hoa tặng mẹ rồi lại đưa cho đứa bạn về... cắm. Có lẽ do mình ở quê mẹ nhỉ? Ở quê những bà mẹ đầu tắt mặt tối, chẳng chồng con nào tổ chức ngày của mẹ.




Con lên thành phố

Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ mặc váy và đi dép cao. Họ bước những bước đi uốn dẻo nhẹ nhàng lịch lãm, không vội vã, tất bật như mẹ. 8h tối họ trang điểm và đi cafe, mẹ cơm nước, giặt giũ và mắc màn cho chúng con ngủ.

Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Họ nói về âm nhạc, về khiêu vũ, về những chuyến công tác đi mệt lử nhưng biết nơi này, nơi kia, biết món này món kia. Còn mẹ của con, khi con điện thoải về hỏi: Mẹ ơi con ghẹ là con gì mẹ nhỉ? Có người nói với con là con ghẹ ăn ngon. Mẹ trả lời: "Mẹ cũng không rõ lắm, hình như nó giống con hến, con ngao"... Và khi con được biết về con ghẹ. Con khóc.

Con gặp những người đàn bà ngang tuổi mẹ. Chồng họ chở đi siêu thị mỗi tuần, và đi mua cho những bộ quần áo đẹp. Vậy mà những lúc chán chồng, họ đi ra phố phường với đám bạn, và vào vũ trường, vào cà phê. Còn mẹ, mẹ khóc mỗi khi bố làm mẹ buồn. Và mẹ nói với chúng con: "Chỉ mẹ được nói bố, chúng mày là con dù bố mẹ có sai đến thế nào cũng không có quyền nói".

Mẹ của con. Lúc này con nhớ về tuổi thơ con. Quãng đời con trải qua bên mẹ. Chúng con luôn có mẹ ở bên. Và bố cũng thế, bố gọi điện thoại mỗi ngày mẹ nhỉ, và bố gặp lần lượt từ mẹ tới 3 đứa con... Bố mỗi tháng về một lần. Chúng con lớn lên, đứa nào cũng sáng sủa khôn ngoan, ai cũng khen mẹ thật giỏi, bố thật may vì có mẹ... Bố con cũng là một người đàn ông tuyệt vời phải không mẹ. Dẫu đôi lúc bố làm mẹ buồn, nhưng con người có ai hoàn hảo đâu? Con cũng thấy xấu hổ lắm, khi con, khi em con, chẳng ngoan như những gì mẹ đã chờ mong.

Mẹ! Mẹ ngủ đi, đừng thức nữa, sao giấc ngủ mẹ chẳng sâu thế. Sao sau một đêm mắt mẹ càng quầng? Sao mẹ hay ốm đau?

Mẹ! Con yêu mẹ. Con yêu mẹ. Và con sẽ sống thật tốt như những gì bà ngoại đã dạy mẹ để mẹ dạy con. "Sống không quỵ lụy ai, không hài lòng và không giả dối".

Con đã lớn khôn, con đã trưởng thành, nhưng những tối rúc đầu vào nách mẹ mà ngủ vùi, tới sáng vẫn dang chân tay trên giường ngon giấc...còn mẹ đã nấu xong bữa sáng. Con bỗng thấy mình như một công chúa nhỏ, thấy con là người hạnh phúc nhất thế gian, vì tất cả những gì bố mẹ dành cho chị em con, là những điều con không mong gì hơn thế nữa.

Đêm nay con chúc mẹ ngủ ngon, và bố ở nơi xa sẽ luôn mơ về mẹ .


Thứ Năm, 28 tháng 11, 2013

Những Tiếng Kèn Xe !

  
 Hồi đầu đến đây tui cũng khg để ý lắm , nhưng thi thoảng nghe tiếng kèn xe và sực nhớ lại khi còn ở Saigon.
  Nếu ở VN mình lúc nào và cho dù ở trong nhà hay ra ngoài đường đều có thể nghe được những tiếng kèn xe " thật êm tai ". Cứ hễ tí là kèn xe bấm inh ỏi, cho dù chẳng biết lý do vì sao……mà hình như sợ để nguyên im re vậy cái kèn sẽ bị hư thì phải, nên cứ thoải mái dùng từa lưa, bất kể giờ giấc  ngày và đêm……cứ thích thì cứ bấm thôi thì phải….Hihi. Nhưng hầu như riết rồi nghe cũng quen và khg lấy đó làm khó chịu chút nào , chỉ có bực mình thui….Haha.
Còn ở đây, lúc đầu tui cảm thấy lạ và lâu dần cũng " để ý " 1 chút….Hihi.
Lúc đi xe trên đường, thường khg nghe inh ỏi như ở bên mình, cũng khg phải là văn minh, lịch sự gì nhưng có điều chắc "có luật lệ" và trật tự sao đó nên khg nghe  tiếng kèn bấm inh ỏi như ở bên mình , hay là gì…. tui cũng khg cần tìm hiểu chi cho đau đầu và các Bạn cũng thế nhé, nếu khg lại đỗ thừa tại tui mà mọi người tốn tiền mua thuốc… ( tui khg có ý nói xấu nha…Huhu)
 Nhưng theo " kinh nghiệm"  lâu lâu 1 chút ở đây, tui thấy có vài trường hợp như thế này :
1 _ Chạy ẩu sẽ bị người khác bấm kèn báo.
2_ Gặp người quen biết bấm cho người ta để ý…Haha.
3_Bấm kèn ủng hộ ( thi thoảng có các em học sinh đứng cầm bảng ở các ngã tư đèn giao thông, và bảo bấm kèn khi thấy, coi như ủng hộ( còn chuyện gì tui khg rõ…Hehe)
   Coi như 3 thông tin trên là phổ biến nhất mà tui " có kinh nghiệm " để ý , vì vậy chia sẻ để các Bạn biết thêm 1 chút về tiếng kèn xe, vì biết đâu có người từng đến nơi xa này và đã từng có những théc méc như thế mà khg biết hỏi ai, hoặc hỏi chi mấy chuyện nhỏ như con thỏ và chán như con Gián phải khg các Bạn….Hihi







Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Lễ Tạ Ơn ( Thanksgiving) !


        Mấy ngày nay đi chợ nào cũng đông người mua hàng, vì Lễ Tạ Ơn ( Thanksgiving ) sắp đến , nên ai cũng tranh thủ đi mua sớm cho đủ các thứ nguyên vật liệu để nấu và dùng trong ngày lễ Tạ Ơn ( Thanksgiving).
     Hầu như nhà nào họ cũng mua con gà Tây, khg lớn thì nhỏ, và vài món nữa cho đúng điệu của ngày lễ.
Nào thịt Bò khối người ta hầm hoặc nướng để nguyên cục to tùy theo nhà ít hay đông người, và nào khoai tây được nấu chín và tán ra trộn với chút sữa và nêm gia vị tùy theo khẩu vị của mình…..vv.
Nhưng có người họ ăn kiêng hay sao đó mà khg để sữa vào phần khoai tây đã làm .
Gia đình tui cũng " ăn theo" và khg ngoại lệ, có điều mọi năm vẫn vậy nhưng năm nay có phần thay đổi tí chút vì trời se se lạnh…Hihi.
Năm nay cả nhà quyết định làm món lẩu chua, cay ăn cho ấm lòng lúc thời tiết lạnh như thế này...hihi
Các Cháu vẫn thích món thịt gà nhưng còn người lớn chúng tui thì lại khg thích mấy, vì thịt gà Tây khg như gà của mình, khg có dai..
Năm nào  ngày lễ Tạ Ơn (Thanksgiving) các Anh, Chị Em và các cháu đều tựu về nhà Anh Lớn nhất của tui để họp mặt….Hehe.
Ngày lễ Tạ Ơn thường rơi vào  tuần cuối của  tháng 11, ngày thứ Năm  .

Và sau ngày lễ Tạ Ơn , ngày thứ Sáu người ta gọi là ngày Black Friday.
Nếu Bạn nào thích mua sắm có thể đem lều chõng ra ngoài cửa hàng sắp hàng từ đên Thanksgiving để sáng hôm thứ Sáu mình là người đầu tiên được vô mua hàng giảm giá cực kỳ rẻ nhá, nhưng hầu như năm nào sau ngày này báo chí cũng đưa tin….có người bị thương hoặc chết vì bị xô đẩy….
 
Nhân ngày lễ Tạ Ơn Mùa Thu Buồn xin cầu chúc cho tất cả các gia đình luôn bình an và được nhiều sức khỏe nha.
 
Các Anh, Chị, các Bạn và các Em có thể vào 2 link sau để biết thêm về ngày Lễ Thanksgiving nha. Thanks
 
http://www.nhulieuthanhkinh.com/index.php/kinh-thanh/thi-d-minh-ha/64-t-n/782-lch-s-ngay-l-t-n-


http://vnexpress.net/tin-tuc/the-gioi/nguoi-viet-5-chau/le-ta-on-cua-nguoi-viet-tai-my-2181292.html









Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Cháu Nội Của Mẹ Tui !


Cháu là con của Ông Anh kế.  
Cháu được hơn 20 tháng tuổi mà chỉ bập bẹ gọi Ba, còn Mẹ khg gọi Má mà gọi Mimi…
Mỗi lần qua nhà tui chơi là y như rằng cả nhà cười muốn bễ bụng, cháu nói líu lo mà khg biết nói gì, thấy gì cũng chỉ và nói bi bô nhưng toàn lên giọng .
Mới lớn tí mà đã mê hát và bây giờ còn biết múa theo trên màn hình nữa, còn miệng vẫn hát ư ử và tay cầm cái đèn pin làm mi cờ rô……haha.


Hát xong mệt nên ca sĩ phải bú sữa để hát tiếp đấy các Bạn à…..Hihi
 

Bây giờ cho cháu mặc đồ như vậy còn nhìn còn giống con gái chứ hồi nhỏ nhìn y chang con trai…Hihi.



Mấy tấm hình phía dưới là chụp cách nay đã hơn 2 tháng, còn mấy tấm trên mới hồi tuần vừa qua. Lúc này cháu đi chưa vững mấy, nên đi đâu phải có người đi theo sát đỡ chừng sợ cháu té, vì nền nhà lót  gạch như các Bạn thấy.







 Còn mấy tấm này 2 Bác cháu dung dăng chấp tay đi vòng vòng trong nhà chơi, vì Ông Anh chưa được phép ẵm cháu ( vì vết mỗ) nên mới có tình trạng đi vòng khắp nhà như vậy, thế là cả nhà lại được dịp cười hả hê....Hihi




Thứ Sáu, 15 tháng 11, 2013

CHÚNG MÌNH YÊU NHAU XONG RỒI ! ( sưu tầm)



Chia tay một tuần. Cuộc sống dường như là một cuộc sống mới với tôi. Vẫn những con đường đi về, khói bụi, xe cộ... nhưng dường như...

Cuộc sống có nhẹ nhàng hơn chút xíu khi không phải giờ đấy, ngày đấy đưa đón em. Không phải hàng đêm "tiếp chuyện bạn nghe đài". Một ngày của tôi như dài ra, nhưng nó cứ như mất phương hướng.

Yêu nhau gần một năm, thời gian cũng đủ để biến một mối tình ngọt ngào trở lên nhàn nhạt, biến những kỷ niệm đã qua trở thành những sự kiện bình thường trong đời.

Tôi yêu em trong một ngày đặc biệt. Ngày sinh nhật chung của đôi ta. Trước đó chỉ vài phút thôi, tôi cầm lấy bàn tay em và bị gạt phăng ra. Khi đồng hồ chỉ qua 12h, em ôm lấy tôi. Một cái ôm định mệnh mà tôi đã nghĩ số phận tạo ra để gắn bó 2 chúng tôi mãi mãi.

Thế rồi chúng tôi chia tay. Người đưa lời trước là tôi nhưng người chán trước có lẽ là cô ấy. Tôi phải đi thật xa và còn lâu nữa mới quay về. Tôi không muốn em chờ đợi tôi. Dù thời gian tôi ra đi là 1 năm nữa, nhưng tại sao cứ phải kéo dài một mối tình đã có giờ chết?

Tôi không muốn em lãng phí thời gian đến vậy. Còn nhiều người xứng đáng với tôi hơn em, chỉ có điều, cách mà tôi cư xử vào thời điểm đó là quá tệ. Tôi nói với em rằng, tôi sẽ phải ra đi, ít nhất là 4 năm. 1 tháng liền sau lời thông báo định mệnh đó, tôi cố gắng rời xa em, để em dần dần quen với cảm giác không có tôi. Và em đã quen thật

Tôi thực sự yêu em! Cũng chính vì thế, tôi thấy chán yêu em hơn bao giờ hết. Mỗi lần đi chơi với em, môi tôi khô, mỗi cái đụng chạm cơ thể trở nên vô cùng miễn cưỡng. Và em cũng chỉ dựa đầu vào vai tôi, thi thoảng thở dài.

2 chúng tôi, dựa vào nhau, một cái dựa chẳng có gì vững chãi, một cái dựa như thể nói rằng: "Chúng ta sẵn sàng rời bỏ nhau".

1 tháng đó, tôi không hôn em nổi một cái cho ra hồn. Nhạt nhẽo, nghĩa vụ... em cũng cảm thấy thế. Thật kinh khủng khi 2 người yêu nhau biết trước rằng ngày mai họ sẽ phải tự nguyện chia tay nhau... Tình yêu của chúng tôi chưa đủ lớn để vượt qua thử thách quá lớn này.

Tôi mất thói quen xem điện thoại vào buổi tối. Nhìn ra xa xa ngoài cửa sổ, có một lá cờ đang bay phần phật trong gió. Mùa đông về rồi!

33 ngày sau chia tay, buổi sáng, điện thoại của tôi réo vang. Thay vì là "Mèo bông", tôi sửa tên em thành Phương như cũ.

- Em đó hả?

- Vâng

Im lặng 10s

- Anh đang làm gì vậy?

- Anh chưa biết.

Im lặng

- Em đang ở đâu?

- Em đang ở HQV, sáng nay em đi giúp đứa bạn ở viện khoa học trên ấy làm khảo sát!

- Đi vui vẻ nhé!

Đầu kia thoát ra một hơi thở dễ chịu, tôi cũng vậy...

------------------------------------------------------------

40 ngày. Em mời tôi đi ăn để khao em mới lĩnh tiền gia sư. Ngập ngừng trong lời mời, còn tôi cũng tỏ ra rất ngượng nghịu giống như lần đầu tiên 2 đứa đi chơi với nhau.

Em dạo này gầy và xanh quá. Nhưng đôi mắt em rất vui khi nhìn tôi. Tôi đưa em đi trên những con đường quen thuộc. Lâu lắm rồi mới lại ra ngoài, và có lẽ em cũng thế.

Chúng tôi nói những chuyện vô thưởng vô phạt, bâng quơ... trống rỗng... Tôi quay người sang ôm em từ phía sau, cơ thể ấy run run và nắm lấy tay tôi.

- Em phải sống một mình đấy nhé! Anh xin lỗi.

---------------------------------------------------

Trên đường về, em vẫn ngồi cách tôi một đoạn dường như sợ rằng nếu chạm vào tôi, chúng tôi sẽ không thể xa nhau được nữa.

Tôi chẳng hiểu sao, tay trái tôi với ra đàng sau rồi lại thụt lại. Nó đã thành thói quen rồi mà, nó muốn đi tìm một bàn tay khác. Tôi cảm thấy có một giọt nước mắt lăn trên lưng mình. Bàn tay quen thuộc chạm vào tay tôi, khẽ luồn các ngón tay vào tay tôi và siết chặt.

Trái tim tôi bắt đầu đau nhói!

Chỉ còn một con dốc nữa thôi, sẽ về nhà, tôi và em sẽ phải chia tay, một cái chia tay khác hẳn tất cả các lần chia tay trước - tôi nghĩ thế!

Một tiếng hít vào từ phía sau, em nắm lấy áo tôi và nói:

- Anh!

Tôi khựng xe lại vì tôi biết là điều gì.

- Em muốn được hôn anh lần cuối!

Tất cả hình ảnh của thời yêu nhau tràn về trong tôi. Tôi chưa bao giờ bị cảm xúc đau khổ và hạnh phúc đùa cợt đến thế. Đau vì đó là nụ hôn cuối cùng. Hạnh phúc vì, trái tim tôi nhận ra rằng, tôi yêu em nhiều biết bao nhiêu.

------------------------------------------------------

Em ngồi yên phía trước, cả hai đứa lại nhìn ra xa... 5 phút trôi qua, chẳng ai nói lời nào, chẳng ai muốn nụ hôn cuối cùng đến sớm cả. Tôi lại vòng tay ôm em thật khẽ:

- Em đã làm cho anh hạnh phúc rất nhiều. Cảm ơn em!

Em quay lại, khuôn mặt đau khổ trực muốn hôn tôi, tôi đẩy em ra:

- Đừng! Sợ rằng, bọn mình sẽ lại không xa nhau được đâu!

Em lùi lại ngần ngại. Không khí lại trở lên lặng lẽ.

Tôi nhảy xuống xe, bắt đầu nói đến những chuyện khác cho em vui, bởi tôi cũng không muốn lần hẹn cuối cùng kết thúc nhanh đến thế! Em cười rồi nhẹ nhàng ôm tôi. Đó là một trong những lúc đau khổ nhất của cuộc đời. Rồi đây, 2 sinh linh trẻ tuổi chúng tôi sẽ phải xa nhau mãi mãi. Trong khi trái tim tôi vẫn yêu em, rất yêu!

Tôi ngẩng mặt lên trời, nước mắt rơi xuống. Em đặt môi vào đó, nụ hôn ngọt ngào mà mặn chát. Đây mới là lần thứ 2 em chủ động hôn tôi: lần đầu tiên và lần cuối cùng!

--------------------------------------------------

Trên đường trở về, chúng tôi chỉ nói đến những chuyện vui, những chuyện sung sướng về sau. Em cười khúc khích, còn tôi thấy nhẹ nhõm vô cùng.

- Tạm biệt em! Cảm ơn vì bữa ăn!

- Ôi chết, thế lần sau không dám mời nữa đâu!

Sau này, rất nhiều chuyện đã xảy ra. Và toàn là những chuyện đáng tiếc! Nhưng với tôi, kỷ niệm về em kết thúc từ buối tối đó, từ nụ hôn cuối cùng đó.

Trong tôi, em vẫn luôn rất đẹp và thành thiện. Tôi chỉ sợ một điều "liệu em có hạnh phúc hay không", nhưng thực ra đó là điều không có cơ sở, vì tôi biết em sẽ tạo ra được điều ấy!

Tôi luôn rất buồn mỗi khi nói đến việc mình đã chia tay em. Chia tay nó hàm chứa điều gì đó thật khủng khiếp, một sự bất thống nhất mà trong khi rõ ràng chúng ta đã chia tay khi vẫn còn yêu nhau.

Ngày hôm nay, trời cũng lạnh như cách đây 1 năm. Tôi ngồi viết những dòng này để cảm tạ người đã đem cho mình hạnh phúc nhất, người đã cho tôi hiểu và trân trọng tình yêu trên đời. Tôi đã tìm ra một lời nói cho đôi ta:

Chúng mình đã yêu nhau xong rồi!




Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

NGỌN NẾN KHÔNG CHÁY ! ( sưu tầm)



Trong thành phố nọ có hai cha con sống với nhau rất vui vẻ, hạnh phúc. Một hôm, đứa bé gái chẳng may bị bệnh và ra đi mãi mãi. Người cha quá đau khổ , tuyệt vọng, quay lưng lại với tất cả mọi người. Ông chẳng thiết tha gì với cuộc sống nữa. Ông tự nhốt mình trong phòng và khóc mãi.

Một hôm, ngưòi cha ngủ thiếp đi và ông mơ thấy một giấc mơ kỳ lạ. Trong giấc mơ, ông gặp một đoàn người rước đèn. Tất cả ngọn đèn đều lung linh toả sáng, trừ ngọn đèn của đứa bé cuối. Đứa bé ấy cầm một ngọn nến không được thắp sáng. Nhìn kỹ hơn, ông nhận ra đứa bé ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình.

Ông tiến lại gần và hỏi con rằng: " Tại sao nến của con lại không cháy?". Bé gái đã đáp rằng: " Con đã cố lắm nhưng không được cha à! Mỗi lần con thắp lên ngọn nến thì những gịot nước mắt của cha lại dập tắt hết ngọn nến của con".

Đến đó thì người cha choàng tỉnh. Từ đó, ông lấy lại thăng bằng, lại sống vui vẻ, giúp đỡ mọi người xung quanh bởi ông không muốn những giọt nước mắt của ông lại dập tắt ngọn nến hi vọng của con ông.

Nước mắt chỉ có thể xoa dịu phần nào chứ không thể làm tan biến hoàn toàn nỗi mất mát lớn lao. Hãy cứ khóc khi bạn cần, nhưng hãy đứng lên vững vàng bạn nhé! Bởi ngoài kia, đâu đó, ở một nơi nào đó, người thân của bạn đang nhìn bạn mỉm cười.

 

 

Thứ Hai, 4 tháng 11, 2013

Dành Tặng Em, Cô Gái Tháng 11 ( sưu tầm )

Này cô gái tháng 11…

Cô gái ngọt ngào…

Nói cho tôi biết tâm trí em đang để ý điều gì?

Em đang nhớ thương ai mà trót quên cả việc mình là ai, quên cả việc đã tới lúc mình phải thắp nến lên rồi, em quên sao?

Em còn nhớ tháng 11 chứ?

Tháng 11 hửng nắng rồi oà mưa, chút lưa thưa gió rét rồi lại nồng nàn chói chang.

Tháng 11 khiến người ta "chóng mặt". Em chẳng phải cũng vậy sao? Em thoáng khóc lại bật cười, lúc yêu đời "tưởng chết", lúc lại mặc mình lê lết giữa những đớn đau.

Phía sau gương mặt em thật sự là gì vậy? Em có nỗi niềm nào đang cố giấu không cho tôi thấy?

Em còn nhớ tháng 11 chứ? Tụi "choai choai" cãi nhau giờ đang là mùa gì?

Đã đông hay vẫn thu?

Em chẳng phải cũng vậy sao?

Em khiến nhiều chàng trai cãi nhau xem em là cô gái thế nào? Còn ngây thơ, trẻ con hay chững chạc, "người lớn". Em trả lời cho tôi biết đi, trái tim em đã lớn đến đâu rồi, lớn đến đâu mà đã vội nhớ thương hết mình rồi khi tình tan vỡ, em vẫn kiên cường "chống chọi" và vượt qua.

Nghe này em!

Nghe này cô gái tháng 11!

Người con gái như em, tôi đưa tay ra, vẫn không chịu nắm vào. Em "cứng đầu cứng cổ", nhất quyết để tay mình lạnh giá, không muốn mượn hơi ấm từ ai. Có phải cô gái tháng 11 nào cũng mạnh mẽ và ương bướng như thế không?

Người con gái như em, tôi đem đến một bờ vai, vẫn không chịu dựa vào…

Cô gái tháng 11 như em, rất bản lĩnh và kiên cường, có buồn cũng không khóc, nhất định không?

Người con gái như em, tôi mang đến một ánh mắt cảm thông, vẫn vờ như mình chẳng trông thấy gì.

Cô gái tháng 11 như em, tự tin và kiêu hãnh, chẳng thèm một ai chia sẻ, không cần một ai cảm thông.

Nhưng trên tất cả… Tôi nhìn thấu nỗi buồn của em trong đôi mắt, tôi thấy rõ đớn đau của em trong trái tim, tôi khẽ rùng mình khi chạm vào đôi bàn tay cóng lạnh của em đó.

Cô gái tháng 11 à? Em hãy để mình được khóc như những cơn mưa, được giận như những cơn bão, vậy được không? Để tôi được chia sẻ với em từng giọt buồn dai dẳng, được cùng em gắng gồng đi qua bão đớn đau. Mọi nỗi buồn sẽ ở lại phía sau. Chắc chắn sẽ như thế.

Dù mưa nặng hạt thế nào, dù bão đáng sợ ra sao, tôi sẽ luôn giữ cho ngọn nến mừng sinh nhật em được thắp lên rực rỡ, không gì có thể thổi tắt chúng. Tôi sẽ giữ chúng tới khi em ước xong cho mình một điều ước hạnh phúc vẹn tròn.

Nào cô gái tháng 11, em nhắm mắt lại và ước đi. Ước về một hạnh phúc vẹn tròn. Em xứng đáng được như vậy mà, đúng không?

Những cô gái của tháng 11 hãy đọc và xem có giống 1 chút nào khg nhé....Hic...Hic.
 

Thứ Bảy, 2 tháng 11, 2013

Đổi Giờ !

         
     Ở đây trong 1 năm có 2 lần thay đổi giờ đấy các Bạn, chắc là có  1 số người đã biết.
  Cứ khoảng vào tháng 4 ( dương lịch) ngày chủ nhật của tuần đầu tháng sẽ có lịch đổi giờ , là đi sớm hơn 1 tiếng:
     VD : hôm qua chưa đổi giờ là 7:00 giờ
                   Còn hôm nay khi đổi sẽ là 8: 00 giờ.
   Tức là mình phải đi làm sớm hơn mọi ngày và cứ vậy cho đến tháng 11 cũng rơi vào chủ nhật của tuần đầu tiên, nhưng lần này mình lại đảo ngược lại là đi trễ hơn 1 tiếng.
VD : 8:00 giờ sẽ đổi thành 7:00
  Cho nên lúc tháng 4 đổi giờ khi đi làm ra khoảng 5 giờ trời còn nắng chang chang, còn đến tháng 11 đi làm về là tối thui luôn, mặc dù mới khoảng 4, 5 giờ.
  Lúc đầu tui cũng thấy lạ và khg sao theo được, nhưng dần dần cũng quen và cứ theo thế mà làm, bởi vậy chủ nhật này 11/03 là tuần đầu của tháng 11 , nên sáng mai đi làm trễ hơn 1 giờ là vậy, có điều tui chẳng thích tí nào , vì khi mùa đông đến thời tiếc âm u mà chưa tới 4 giờ trời đã tối thui…
   Vì 1 lý do mà các Bạn sẽ thấy cũng tương đối khá hay, vì bắt đầu vào đông nên buổi sáng khoảng 7:00 AM trời còn chưa ửng sáng, nên  phải đổi giờ cho đi trễ 1 tiếng để các em đi học cho thuận tiện, vì đàn em tương lai phải khg các Bạn…Hihi
        Tui nhớ là có kể cho các Bạn về vụ đổi giờ này hồi bên Blog cũ thì phải ??
Thêm 1 chút thông tin để các Bạn có dịp " đến chơi nơi này" khỏi phải " bỡ ngỡ" ha..Hehe. Là tui hỏi Bạn để biết thêm, còn tui dỡ dữ lắm...Huhu.

(Spring forward, Fall back) Vặn giờ đồng hồ LÙI lại 1 giờ tức là ngủ thêm được một tiếng.
Đa số các bang ở Canada và ở Mỹ theo giờ Daylight Saving Time (DST). Tiếng Việt gọi là "giờ tiết kiệm ánh sáng ngày" hoặc "Quy ước giờ mùa hè".
_Ở Mỹ chỉ có 48 tiểu bang theo giờ DST. Arizona, Hawaii và một số lãnh thổ của Mỹ (US territories) như Guam, Pueto Rico v.v..thì không theo giờ này. _Ở Canada thì một số vùng phía Đông Bắc của Ontario không theo giờ DST.
Đồng hồ trên máy tính sẽ tự động chỉnh giờ DST bên Mỹ vì nhà sản suất đã chỉnh Daylight Savings Time and Time Zone settings.
Nói thêm. Mùa này nếu bạn quên chỉnh giờ thì không sợ TRỄ GIỜ nếu phải đi làm sáng Chủ Nhật mà là phải chờ đợi thêm một tiếng mới tới giờ làm việc của mình.
 




Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

Ngày Mới Của Tháng 11 !




       Ngày mới của tháng 11 đã bắt đầu, 1 ngày hoàn toàn mới, nhưng lại rơi vào ngày thứ Sáu…Hic…hic. Và lá vàng bắt đầu rơi khắp đường phố……!