Tình cờ tui đọc được bài này nên post lên xem có ai sau này đi du lịch ở Mỹ thì theo "hướng dẫn" này nghen, và hy vọng sau này tui cũng được 1 lần "đi du lịch đến Mỹ..."...Hihihi.
TT
- Sau thủ tục nộp đơn và phỏng vấn xin visa vào Mỹ với khá nhiều công
đoạn, du khách đã có tấm giấy thông hành, háo hức chờ ngày được đặt chân
đến xứ sở cờ hoa. Nước Mỹ đẹp, rất đẹp là đằng khác, phong phú về văn
hóa, lịch sử và cả những miền khí hậu khác nhau từ bờ Tây sang bờ Đông.
Nhưng trên bước đường chu du, những du khách lần đầu đến Mỹ hay gặp phải
những tình huống mà mình không ngờ.
Trước khi vào Mỹ, du khách
không được mang theo trái cây, các loại hạt, các loại thịt. Những ai
thích ăn trái cây, khoái khẩu món mì gói thịt gà, bò, heo đều phải tạm
gác sang một bên. Chỉ có mì chay, hải sản có thể mang vào Mỹ. Nói vui để
định nghĩa là “con nào ở dưới nước thì có visa vào Mỹ, còn lại thì...
bít cửa”.
Buổi sáng, ngủ dậy sau một chặng bay dài, mọi người sẵn
sàng để nạp năng lượng nhưng quầy ăn sáng kiểu Mỹ - American Style nhìn
rất khiêm tốn gồm một bình cháo, thịt xông khói, xúc xích, khoai tây và
bánh mì. Và hành trình trên đất Mỹ chỉ mới bắt đầu ở đó.
Las Vegas những ngày mùa hè 47
OC.
Chiếc xe buýt chạy xuyên sa mạc từ Los Angeles lúc nào cũng mở máy lạnh
hết cỡ. 7g chiều nhưng từng cơn gió nóng vẫn thổi qua và độ ẩm cực thấp
khiến môi mọi người đã có dấu hiệu bị khô nứt. Khách sạn kèm casino ở
Las Vegas có trung bình 2.000 phòng và giờ check-in là 4g chiều. Một
quầy dài tám nhân viên làm việc liên tục nhưng lúc chúng tôi đến là 5g30
vẫn có đến ba hàng dài khác đang xếp hàng chẳng khác nào check-in ở sân
bay. Khách sạn rộng và đường đi như mê cung khiến nhiều khách cảm thấy
ngợp thở đến nỗi mỗi lần đi đâu đều phải gõ cửa phòng để có người đồng
hành.
Chưa hết, phần lớn khách sạn ở Las Vegas không có bình nước
nóng, không pha được cà phê Việt thơm lừng, nửa đêm tỉnh giấc vì lệch
múi giờ xót bụng không thể nấu mì, có đến nửa đoàn du khách thường thức
luôn đến sáng. Những khách sạn ở các thành phố khác cũng không có máy
đun nước thông thường mà là máy pha cà phê. Mọi người đều vất vả trong
việc vận hành chiếc máy kỳ lạ và thường xuyên phải nhờ đến sự hỗ trợ của
hướng dẫn viên lúc nửa đêm.
Sau này việc đầu tiên sau khi
check-in khách sạn là tôi đi từng phòng kiểm tra và trình bày cách sử
dụng tất cả vật dụng trong phòng, trong đó có cả nhà tắm. Vòi nước ở Mỹ
cũng khác lạ, muốn mở nước thay vì có cần gạt hay tay nắm xoay thì phải
nắm rút ra để mở và đẩy thẳng vào để đóng khiến nhiều du khách đã sẵn
sàng tắm vẫn phải mặc đồ trở lại gọi điện thoại nhờ hỗ trợ khẩn cấp.
Di
chuyển quanh nước Mỹ rộng lớn thì hàng không là một lựa chọn hợp lý.
Bay nội địa ở Mỹ du khách đi đoàn đông thường phải làm thủ tục trước đó
ít nhất ba giờ chứ không nhẹ nhàng như ở quê nhà. Hành lý được cân cũng
rất nghiêm túc, chỉ đúng 50 pound cho một kiện (khoảng 23kg). Lượng hành
khách khổng lồ là sức ép lớn cho các nhân viên và cả hệ thống máy móc
khiến quầy self check-in (tự check-in) đôi khi cũng bị lỗi không thể in
được thẻ lên máy bay. Lại phải di chuyển ra quầy giải quyết sự cố và xếp
hàng dài khiến chúng tôi có khi mất hai giờ cho thủ tục hàng không.
Thủ
tục an ninh dù là nội địa của Mỹ rất gắt gao, tất cả các loại tư trang
đều phải bỏ qua máy scan, kể cả giày. Máy quét kim loại có đến hai lớp
và thêm một lần kiểm tra vân tay nếu cần thiết. Yên vị trên máy bay, mọi
người mở bánh mì ăn tạm bữa tối bởi bay nội địa ở Mỹ không phục vụ các
bữa ăn mà chỉ bán. Hành khách được dùng các loại nước ngọt và nước
khoáng miễn phí, bia và rượu phải trả tiền và phải trả bằng thẻ, không
nhận tiền mặt.
Ngoài ra địa hình và môi trường thay đổi kèm đổi
múi giờ cũng là điều các du khách nên lưu ý. Khi đã hiểu và có kinh
nghiệm thì từ đây bạn có thể dành trọn vẹn cảm xúc và tinh thần hưởng
thụ những gì đẹp nhất của Hoa Kỳ về văn hóa, lịch sử, con người...
NAM TRẦN (hướng dẫn viên Công ty CP du lịch Thanh Niên).