Cuối cùng sau gần 1 tuần ở bệnh viện, anh
trai tui đã được về nhà, mừng cho Anh đã qua cơn nguy ngập, nhưng sức khỏe và
đi lại vẫn còn yếu, nhưng vẫn đỡ hơn ngày đầu tiên mới mổ, thật sợ hãi..
Khi vừa nghe Bác Sĩ khám xong và thông báo
sẽ mổ ngày hôm sau, cả nhà đã thấy choáng váng và lo sợ, nhưng nếu khg mổ sau
này sẽ còn nặng hơn và có thể rất nguy hiểm.
Bị sạn túi mật.
Đắn đo, suy nghĩ..cuối cùng Anh đồng ý cho mổ.
Bác Sĩ khg cho về và bắt phải nhập viện ngay để theo dõi, vì Anh đang trong
tình trạng rất đau và khó thở, nằm phòng cấp cứu hết 1 đêm, 1 ngày, và sáng
ngày thứ 2 chuyển xuống phòng bình thường nhưng chỉ truyền nước biển mà khg
được ăn, uống bất cứ gì hết, khg những vậy mà mỗi sáng sớm y tá đều đến lấy 3
ống máu để đi xét nghiệm, cứ thế trong vòng 4 ngày.
Hầu như từ lúc Anh nằm viện ngày nào cả nhà
cũng vào sau giờ làm việc, vì ai cũng lo lắng khi nhớ lại trước đây Mẹ đã mổ
như thế nào.
Và ngày quyết định cũng đến.
Sáng chủ nhật Bác Sĩ phẩu thuật đến khám và
giải thích sẽ mổ như thế nào và làm gì, ngày hôm ấy cả nhà ai cũng hồi hộp lo
sợ và thấy sao hôm nay ngày dài hơn mọi hôm.
Đúng 9 giờ tối y tá xuống phòng …và bảo người
nhà ngồi đợi ở phòng chờ khoảng hơn 1 tiếng.
Trong giờ phút ấy tui và nhỏ em cứ dán chặt
mắt lên màn hình ở phòng chờ đợi , để xem thông báo bệnh nhân đã được đưa xuống phòng
hay chưa.
Chỉ 40 phút ngày hôm ấy , nhưng tui và cả
nhà thấy nó dài thăm thẳm
Nhưng đâu chừng hơn 40 phút Bác Sĩ phẫu
thuật ra thông báo ca mổ thành công, tuy nhiên lá lách vẫn còn sưng chút đỉnh, nhưng
nói chung mọi thứ đều tốt.
Mừng cho Anh Trai.
Lúc trở lại phòng để xem tình trạng của Anh
ra sao, cả mấy Chị, Em chẳng ai cầm được nước mắt khi thấy như vậy, Anh vẫn nữa
tỉnh nữa còn thuốc mê, nhưng miệng vẫn bảo, đau quá có thể xin y tá chích thuốc
giảm đau hay khg, rồi lại chìm vào giấc ngủ mơ màng vì thuốc.
Gần 1 giờ sáng mà khg ai muốn về mặc dù sáng
phải đi làm, nán lại thêm chút đỉnh và rồi cả nhà cũng phải ra về, nhỏ em ở lại
trông chừng, đến 5 giờ sáng tui và thằng
cháu vào thay ca cho nhỏ em về đi làm, cứ thế cho đến ngày Anh ra viện, còn
buổi chiều có mặt đông đủ các Anh, Chị, Em .
Bác Sĩ dặn về nhà từ 24 đến 48 giờ phải
thay băng chỗ vết thương và lau chùi cho sạch.
Lúc đầu tui cũng hơi sợ vì cứ tưởng khi
tháo băng ra sẽ thấy rõ vết thương , nên tay tui hơi run 1 tí …Hic…Hic.
Nhưng khi tháo bỏ miếng gạc bên ngoài để
lau chùi, khg ngờ bên sát vết thương vẫn còn 1 miếng băng keo dán chặt vào đấy
và Bác Sĩ dặn nó sẽ tự động rớt ra khi
đến giờ nào đó, thật hay .
Mấy ngày nay tui khg còn sợ nữa khi thay
băng cho vết thương của anh trai.
Sức khỏe Anh hôm nay cũng khá hơn phần nào,
vết mổ có vẻ đã khép miệng ( 4 vết , 1 vết cắt dài chừng gần 2 lóng tay và 3
vết còn lại nhỏ hơn ) hy vọng mọi thứ sẽ qua mau và Anh bình phục lại như xưa.
Hôm nay nhìn khuôn mặt anh trai , tui thấy
Anh ốm đi nhiều và già hẳn đi và sụt ký rất nhiều, thật đau lòng khi thấy người
thân của mình như vậy mà khg giúp được gì.
Cầu mong mọi người luôn bình an .