.

.

Chủ Nhật, 31 tháng 3, 2013

" Sự Tích " Nick Name !!



    
Có những người Bạn đã từng hỏi về tui về nick Mùa Thu Buồn và tui đã có nói bên Blog YH trước đây .
     Nick Mùa Thu Buồn nhưng đâu có thấy Mùa Thu Buồn bao giờ ?
   Nhưng cũng có người hỏi sao Mùa Thu Buồn vẫn còn buồn hoài mà khg vui được ?

Buồn từ Blog YH sang đến Blogspot ..hic..hic


Cả 2 điều ấy cũng có phần đúng cả các Bạn à .
  Tui vui trong niềm vui của Bạn Bè và thấy mọi người vui vẻ, hạnh phúc .
Và đôi lúc cũng buồn khi thấy niềm vui của mọi người khg trọn vẹn mà trong đó có tui nữa…hihi.

  Trước đây khi đăng ký tham gia tui định lấy tên thật của mình, nhưng tui cũng đắn đo và có chút suy nghĩ , vì đây là trang nhật ký riêng nếu lấy tên thật rủi có ai quen biết được những tâm tư mà tui chẳng bao giờ và chưa bao giờ có thể nói được ở ngoài đời cho bất cứ những người thân quen  của mình .
    Và người đầu tiên tui nghĩ đến trong những lúc vui, buồn nhất lại là người tui rất yêu thương và kính trọng , mặc dù người đã ra đi mãi mãi trong 1 ngày mùa thu năm ấy và chẳng bao giờ trở lại , NHƯNG dù vậy trong lòng tui Người đáng kính ấy vẫn hiện hữu và sống mãi trong lòng  .
Là Mẹ hiền .


Mẹ mất vào mùa thu

và 1 chuyện buồn cũng xảy ra vào mùa thu ( nhưng khác năm )
nên chính vì vậy tui lấy nick
 name là Mùa Thu Buồn .
    Hình ảnh  Mẹ  luôn khắc sâu trong tui nhiều kỹ niệm , và 1 phần cũng để nhắc nhở tui khi làm bất cứ điều gì cũng phải nghĩ đến những lời mà trước đây Mẹ đã từng dạy , để khg phải nghĩ quẩn khi gặp 1 chuyện khg may xảy ra .
Mẹ luôn là điểm tựa và niềm tin trong tui .
Thế nào cũng có người nói , lớn rồi mà cứ hay nhắc Mẹ .
Khg sao , cũng nhờ có Mẹ nên tui mới có được ngày hôm nay .
 Cũng nhờ có Mẹ nên tui vẫn bước và bước đi trên con đường mình đã chọn , cho dù con đường tui chọn sẽ khg mấy gì sáng sủa hay đen tối như trời đêm 30 ...hihi , nhưng thế nào đi nữa tui cũng phải bước đi trong nắng mưa hay bão bùng tui vẫn  phải bước thôi.....hic...hic...
   Quá khứ vẫn là quá khứ , và khg ai có thể chối bỏ , nếu khg có quá khứ làm sao có những hiện tại như bây giờ phải khg các Bạn ?


Và các Bạn vẫn luôn thấy 1 Mùa Thu Buồn lúc vui, lúc buồn, lúc hiền , lúc dữ, lúc " quậy phá " lúc khg là thế.


   Là trang nhật ký , nên tui nghĩ gì viết nấy , khg trau truốt và khg văn hay như mọi người , nhưng tui khg quan trọng mấy .

Nhưng nếu các Bạn cười tui sẽ khóc cho coi..huhuhu.


 Cuộc sống tui cũng đơn giản và giản dị , vì vậy tui cũng viết đơn giản thôi , các Bạn vào những bài nhật ký của tui cũng thấy , khg có chữ nào là khác thường đúng khg nào ??
   Vậy là nick name Mùa Thu Buồn ra đời là thế đó các Bạn à .

     Bài cũ post lại có chỉnh sửa tí xíu , vì giờ đây tui viết lên tay dữ lắm phải khg các Bạn…hehe,tự mình khen mình  méc cỡ qué…hihi.

 



Thứ Sáu, 29 tháng 3, 2013

Cà Phê Sáng Cuối Tuần !



      
     Thời gian thấm thoát trôi qua thật nhanh quá, mới hôm nào ngày đầu tuần , giờ lại đến cuối tuần nữa rồi các Bạn à.     Xin mời mọi người cà phê sáng cuối tuần nha , nhưng lúc nào qua đây nhớ mang cà phê theo , tui chỉ để hình tượng trưng cho lạ thôi nghen …hehe.
Đâu có gì lạ mà khg nhận ra sự khác biệt phải khg nào ?
 Vẫn là tui của ngày nào đây . 


Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Hình Ảnh Lạ ! ( sưu tầm )

    Người ta có thể ghép Sầu Riêng có ruột đỏ như vậy sao ta (hình đầu tiên )? Nhìn mà phát thèm.....

Còn những múi Mít này cũng hấp dẫn quá...hic...hic..
 

     Trái Sầu Riêng và Bưởi sao lớn quá vậy ta . Chắc là bự hơn tui nữa đây...hehe
      Chỉ 1 cây Bưởi mà có thể ghép nhiều loại trái cây như vậy , thật hay quá phải khg các Bạn ?

      Các Bạn chỉ ngắm các hình lở trên thôi nha, còn mấy ly nước mía này là của " riêng tui " , chđể dành cho những ai cùng " hoàn cảnh " giống tui mới được thưởng thức nha .


 Mấy ngày nay có chút chuyện nên tui đi " ngao du ngắm cảnh " 1 chút, nhân tiện đem về cho các Bạn 1 chút quà khg mới cũng khg cũ , nhưng tui thấy lạ vì vậy mới quyết định đem về để các Bạn cùng tui xem qua coi như 1 chút quà từ tấm lòng của tui đã làm các Bạn mấy ngày nay có thể " mất ăn, mất ngủ , và khg cười thoải mái " khi tui mang cái bản mẹc " u buồn "như vậy …hic…hic…..Chuyện gì rồi cũng qua và phải khg các Bạn ?
   Bởi vậy có mấy câu này vừa quen và hay được mọi người " xử dụng ".
….Con gái lúc nắng lúc mưa …..
….Con Gái nói hiền là dữ , nói dữ là hiền …..
…Nói buồn là vui, nói vui là " đi quậy "….hihi
   Tui cám ơn tất cả các Bạn lúc nào cũng quan tâm và chia sẽ với tui nha…huhuhu.
Nhưng có điều quan trọng . Tui vẫn là Tui , cho dù năm tháng có hằn lên bao nhiêu " nếp nhăn " đi nữa phải khg các Bạn ??
  Mình vẫn luôn là chính mình và khg nên sao chép của ai bất cứ cái gì cả , trừ những cái nào thấy hay hay thì xin phép đem dìa , giống như mấy tấm hình ở trên nha ...hehe






Chủ Nhật, 24 tháng 3, 2013

Chỉ Là Chút Tâm Sự !



       Có lẻ tui quá nhạy cảm và coi trọng hóa vấn đề hay sao  ?
     Nên lúc nào cũng nghĩ mọi chuyện khá nặng nề , mặc dù biết là khg phải  như thế .
  Tại sao tui khg xem mọi chuyện nhẹ hơn để  lúc nào cũng cảm thấy  trong lòng ray rức và đôi khi lại cứ để trong lòng và luôn mang mặc cảm mình là người có lỗi, mặc dù những chuyện đáng tiếc xảy ra tui chỉ là vô tình thôi mà . 
  Điều quan trọng tui chỉ mong muốn mọi người được vui thôi .
 Từ trước tới giờ có chuyện gì khg vui , tui vẫn cố che giấu và cứ để trong lòng , cứ thế  để mặc tình những nỗi buồn lan tỏa đầy nước mắt mà chỉ 1 mình biết , làm sao nói được ra hết những khúc mắc và uẩn khúc trong lòng đây ?


Nói với ai ?
Và nói để làm gì ?
   Cũng chính vì vậy nên đôi khi tui lại cố tìm quên và cố vui đùa với Bạn Bè cũng chỉ để khỏa lấp những nỗi buồn mà tui muốn vứt bỏ , nhưng càng cố vui bao nhiêu , thì những nỗi buồn  ấy mỗi ngày càng lớn hơn .
Vui trong nỗi buồn và buồn trong niềm vui !
    Tui vẫn luôn biết mình rất kém cõi trong mọi chuyện ,vẫn phải cần học hỏi rất nhiều từ mọi người  .
Và đôi khi vì những vô tình khg cố ý mà tui lại làm cho những người Bạn tui thật sự quý mến có chút hơi phiền lòng thì phải ?
 Phải chi tui có thể suy nghĩ thật nhẹ nhàng tất cả mọi chuyện theo chiều  khác thì hay biết mấy , đằng này …..???
 Thật sự tui xin lỗi với tất cả các Bạn nha .




Thứ Bảy, 23 tháng 3, 2013

Có Ai Níu Được Thời Gian ! ( Sưu Tầm )

    
    
   Thấy bài viết về Mẹ rất hay nên tui post lên chia sẽ với mọi người nha .

   Nhìn mái tóc bạc trắng của Mẹ là con lại sợ, sợ lắm Mẹ ơi khi thời gian trôi qua nhanh, con muốn níu lại dòng chảy thời gian nhưng khó quá! Chỉ biết nhìn Mẹ ngày càng yếu đi, chân chậm mắt mờ trong sự bất lực…

 

      Không biết tự bao giờ những nỗi sợ mơ hồ cứ hiện trong con, nhất là mỗi khi nghe lời bài hát Mừng tuổi mẹ. Vẫn biết sinh, lão, bệnh, tử là quy luật của tạo hóa, nhưng sao quy luật bất biến ấy quá khắc nghiệt.
      Không phải đến tận bây giờ con mới biết quý trọng thời gian, đôi khi con chỉ ước sao thời gian dừng lại khi thấy những nếp nhăn trên gương mặt mẹ càng nhiều. Nhìn mái tóc bạc trắng của mẹ là con lại sợ, sợ lắm mẹ ơi khi thời gian trôi qua nhanh, con muốn níu lại dòng chảy thời gian nhưng khó quá! Chỉ biết nhìn mẹ ngày càng yếu đi, chân chậm mắt mờ trong sự bất lực…
    Những năm tháng tảo tần hôm sớm lo cho con cái, mẹ đã hi sinh cho con cả cuộc đời, nhịn ăn nhịn mặc lo cho con ăn học… dành tất cả những gì tốt đẹp nhất cho con, rồi mong ngóng thời gian trôi qua thật nhanh cho con khôn lớn, trưởng thành, cũng đồng nghĩa với việc tuổi mẹ càng cao, sức mẹ càng yếu. Vậy mà đến khi con cái thành đạt báo đáp công sinh thành dưỡng dục thì sức mẹ đã kiệt, lưng mẹ đã còng, muốn cho mẹ ăn uống bồi dưỡng thì mẹ không ăn được vì phải kiêng khem, muốn may áo mới thì mẹ lại bảo mẹ có đi đâu mà phải may cho tốn kém… Mẹ có hưởng thụ được gì đâu mẹ ơi…
                                            
   Con sợ thời gian, con sợ nhìn thấy những sợi tóc bạc, con thấy sợ những nếp nhăn trên gương mặt mẹ, con cũng sợ cả những cơn đau, những tiếng thở dài của mẹ, con sợ nhiều thứ lắm! Con chỉ muốn nhìn thấy mái tóc mẹ lúc nào cũng còn xanh để con tự trấn an mình mẹ vẫn đang còn trẻ. Vài lần con đã nói mẹ đi nhuộm tóc để che bớt những sợi tóc bạc đáng sợ kia, con đã nói mẹ phải ăn thật nhiều cho khỏe nhưng mẹ chỉ cười hiền bảo rằng sao níu được thời gian!
    Bây giờ con hiểu được điều quý giá nhất trên cuộc đời này chính là sức khỏe của mẹ, còn tất cả chỉ là phù du… Chỉ mong sao mỗi ngày trôi qua là những ngày hạnh phúc, chỉ mong sao mỗi ngày trôi qua con lại được nhìn thấy nụ cười trên gương mặt đôn hậu của mẹ, chỉ mong sao, mong sao mẹ sống mãi với thời gian…
Phạm Hoàng Nam
Biên Hòa, Đồng Nai



Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

Srping 03 /21 !



        Mấy ngày nay thời tiết đang ấm dần lên ,khg còn hơi lạnh như 2 tháng trước đây nữa.
       Bây giờ buổi sáng chỉ cần khoác thêm chiếc áo lạnh mỏng ra đường cũng đủ ấm rồi...hehe, chứ khg như mấy tháng trước , bước ra đường phải mặc thêm  áo lạnh dày .
        Còn buổi trưa có chút hơi nóng nhưng xế chiều lại cool hơn 1 chút .
     Mùa xuân về trăm hoa đua nỡ , tiết trời mát mẽ thật dễ chịu , nhưng mắt mũi khg dễ chịu cho lắm với mùa của những bông hoa đang khoe sắc này các Bạn à …hic..hic
     Bởi vậy mùa này đa phần mọi người đều bị dị ứng ( Allergy ) với phấn hoa , nếu có gió lại càng làm cho cơn dị ứng với phấn hoa khó chịu hơn về mắt và mũi .
   Cũng vì các loại thuốc xịt cho những cái bông kia thì phải ?
 Vậy mà có người lại nói ở đây là sướng rồi , nhưng khi nào  trong chăn mới biết chăn có rận các Bạn ha …hic…hic…hic .
Mùa xuân đang đến dần , nhưng sao trong lòng tui vẫn còn mùa đông giá lạnh vậy ta ….??


Thứ Hai, 18 tháng 3, 2013

Say Rượu Gặp Ma ( Sưu Tầm )

     
   Tình cờ tui đi dạo thấy bài này có vẻ " hấp dẫn " nên lụm dìa mang lên để mọi người mơi mốt có ai đó đi nhậu cũng nên uống sao cho vừa đủ hoặc là mua dìa nhà nhà uống nghen, khg thôi tình trạng như trong bài sau đây sẽ " xuất hiện tương tự " như thế cho coi...hehe .
    Hy vọng câu chuyện  này sẽ giúp các Bạn cười tí  xíu xiu cho ngày làm việc đỡ mệt mõi nha ...hihi

    Sau đêm dài say sưa, hai gã thanh niên rời quán bar nhảy vào ôtô và khởi động máy. 

   Sau vài phút, ông già xuất hiện ngoài cửa sổ và gõ nhẹ vào kính. Một gã thất kinh la lên:

- Nhìn ra ngoài cửa sổ kìa. Ma!
Người lái xe tăng tốc nhưng khuôn mặt của ông vẫn già vẫn ở nguyên chỗ cửa sổ. Gã bạn đồng hành hạ kính cửa sổ, hỏi:
- Ông muốn gì?
Người đàn ông điềm đạm hỏi lại:
- Các anh có thuốc lá không?
Run lập cập, anh chàng đưa thuốc cho ông ta rồi vừa quay cửa sổ lên vừa hét lớn với người lái xe:
- Nhấn ga mạnh lên!
Vài phút sau, họ lấy lại được bình tĩnh và bắt đầu cười cợt. Người lái xe nói:
- Tớ cóc hiểu chuyện gì đã xảy ra, nhưng đừng lo, đồng hồ tốc độ đang chỉ 80 dặm/giờ, con ma đó không đuổi kịp đâu.
Đột nhiên, một tiếng gõ nhẹ trên cửa sổ vang lên và ông già lại xuất hiện.
- Lại ông ta kìa! - Người đồng hành hét lên.
Anh ta hạ kính cửa sổ và run run hỏi:
- Sao đấy?
- Các anh có lửa không?
Anh chàng ném chiếc bật lửa ra khỏi cửa sổ rồi gào lên:
- Đạp ga hết cỡ đi!
Họ phóng xe với tốc độ 100 dặm một giờ, cố gắng quên đi những gì vừa nghe và thấy, thì đột nhiên lại có tiếng gõ.
- Chúa ơi! Hắn ta quay lại! - Anh chàng không cầm lái kéo cửa sổ xuống và hét lên trong sự kinh hoàng tột độ - Cái gì nữa đây?
Ông già nhẹ nhàng đáp:
- Các anh có cần tôi giúp kéo ra khỏi vũng lầy không?
Khoai Sưu tầm

Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

Có Ai Biết Vì Sao Laị Thế ??



    
   Cứ tưởng bên Blogspot này sẽ được yên ổn " mần ăn " , ai dè cũng có chút hơi " gắc gói " ( rắc rối )....hic..hic
   Cái Blospot này sao tự nhiên hổm rày lại có chuyện bị mất comment của mọi người khg biết vì lý do gì đây ??

  Tình trạng này kéo dài có thể sẽ làm Bạn Bè hiểu lầm vì khg biết sao lời comment mới đó đã khg cánh bay đâu mất tiêu " gòi "...huhu
Một số tình trạng chung cho các nhà bị mất lời comment, nên các Bạn hãy thông cảm và hiểu cho nhau nghen , vì mỗi lời comment của tất cả Bạn Bè cũng  đều đáng để chúng ta biết được mọi người vẫn đang còn " nhe răng " cười cho dù trong lòng nó héo queo , đúng khg nào các Bạn ?...hehe


Bên Blog Yahoo HK cứ đăng bài là  lại bị ẩn, mặc dù tui cũng tuân theo 1 vài nguyên tắc của " chính phủ  ", nhưng khg biết sao , có bài bị ẩn hoài , mặc dù tui khg có chỉnh sửa như bao người đã dặn  , tuy rất thích bên blog Yh nhưng bài đăng cứ bị ẩn hoài nên giờ đây có phần hơi nản quá, hình lại khg post lên được, chỉ toàn chữ với chữ , vả lại tui làm gì có nhiều chữ để mà viết, vì vậy phải nhờ hình ảnh " hổ trợ " thêm cho " khg gian, thời gian " có chút màu là thế....haha
 Hy vọng sẽ có ai đó biết cách khắc phục khi đọc được những dòng chữ luôn mang nặng những " ưu tư, buồn phiền " này, và tìm cách chỉ giúp để tui còn có thể về thăm nhà nếu khg chắc có ngày sẽ bị mất nhà luôn quá...hic...hic..

Vài lời chân tình nhưng vẫn là hy vọng 1 ai đó biết và có hướng giải quyết tốt hơn giúp mọi người đang trong tình trạng buồn vui lẫn lộn này nha .
Tui chỉ nghĩ gì viết nấy và cũng khg có ý  nói xấu 1 ai nghen, vì vậy tui luôn hy vọng các Bạn đừng hiểu sai ý nhé. Rất nguy hiểm .


Thứ Hai, 11 tháng 3, 2013

Câu Chuyện Bát Mì ! ( sưu tầm )

         

     Trong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn tồn tại lòng nhân ái. Đây là một câu chuyện có thật, chúng tôi gọi là "Câu chuyện bát mì"..Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31/12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
        Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ.
    Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phát, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời.
- Xin mời ngồi!
    Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói:
- Có thể... cho tôi một… bát mì được không?
Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú.
- Đương nhiên… đương nhiên là được, mời ngồi vào đây.
Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to:
- Cho một bát mì.
   Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. “Ngon quá” - thằng anh nói.
  - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ.
    Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: “Thật là ngon ! Cám ơn !” rồi cúi chào và bước ra khỏi quán.
- Cám ơn các vị ! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói.
      Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31/12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái.

- Có thể… cho tôi một… bát mì được không?

- Đương nhiên… đương nhiên, mời ngồi!

  Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp:

- Cho một bát mì.

Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời:

- Vâng, một bát mì!

     Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng:

- Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không?

- Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý.

      Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: “Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!”
Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán.
- Thơm quá!
- Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá!
- Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy!
  Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình.
- Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ!
     Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu.
       Đến ngày 31/12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là “200đ/bát mì” và thay vào đó giá của năm ngoái “150đ/bát mì”. Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy “Đã đặt chỗ”. Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đêu đã lớn rất nhiều.

- Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón.

    Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói:

- Làm ơn nấu cho chúng tôi…hai bát mì được không?

- Được chứ, mời ngồi bên này!

     Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy “Đã đặt chỗ” đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì”

- Vâng, hai bát mì. Có ngay.

     Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi.
    Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây.

- Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con!

- Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ?

- Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng.

- Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời.

     Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe.

- Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi!

- Hả, mẹ nói thật đấy chứ?

- Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi.

- Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé.

- Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần chúng ta phải cố gắng lên!

- Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều!

- Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự.

- Có thật thế không? Sau đó ra sao?

     - Thầy giáo ra đề bài: “Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?” Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: “Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc”. Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: “Vào tối 31/12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn”. Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: “Cố gắng lên ! Chúc hạnh phúc ! Cám ơn !”

     Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài.

- Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời.

- Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao?

      - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: “Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gian hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vả về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được… Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con.”

        Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo:

- Cám ơn! Chúc mừng năm mới!

      Lại một năm nữa trôi qua.

      Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy “Đã đặt chỗ” nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện.

     Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ.

      “Việc này có ý nghĩa như thế nào ?” Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai “cũ” trở thành “cái bàn hạnh phúc”, mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này.

      Rồi rất nhiều lần 31/12 đã đi qua.

      Lại một ngày 31/12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn… Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà.

      Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên.

       Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm:

- Làm ơn… làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không?

        Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp lắp nói:

- Các vị… các vị là…

      Một trong hai thanh niên tiếp lời:

      -Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này.

         Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vả nhả ra, đứng dậy nói:

       - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao ? Mau tiếp khách đi chứ. Mau lên!

      Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói:

- Ồ phải… Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì.

Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời:

- Có ngay. Ba bát mì.

o O o
     Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng : chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt ,nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người.

      Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng : "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt." Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động.
 
  


Thứ Sáu, 8 tháng 3, 2013

Đổi Giờ !



      
 Có lẻ năm nay thời tiếc khác thường hơn mọi năm , nên sẽ đổi giờ  sớm hơn 1 tháng . Thay vì tháng tư, nhưng năm nay là tháng ba .
      Ở VN mình cho dù là mùa  nào đi nữa ,cũng khg can hệ đến việc giờ giấc thay đổi phải khg các Bạn ? Còn ở đây có 1 chút thay đổi giờ giấc bắt đầu bước vào mùa Xuân thì phải .
      Nếu nói ra chắc sẽ có người khg tin và bảo tui nói dóc , nhưng thôi kệ , tin cũng được, khg tin cũng khg sao ...hihihi.
     Một năm đổi giờ 2 lần : Tháng tư và tháng 11.
    Trên lịch sẽ báo cho chúng ta biết .
    Lúc nào cũng đổi giờ  nhằm ngày Chủ Nhật , vì tiện để mọi người thứ hai phải đi làm .
  Mọi năm thì khoảng tháng tư mới đổi giờ, nhưng năm nay lại đổi sớm hơn 1 tháng , là tháng ba chủ nhật này 3/10
  ,bởi vậy từ tháng Ba này ngày sẽ dài hơn đêm ...hic..hic.
    Đến khoảng vài tháng nữa khi vào mùa hè , 8 giờ tối vẫn còn sáng chứ khg phải tối thui đâu các Bạn à .
Thời gian đổi giờ kéo dài đến tháng 11 bắt đầu vào mùa đông , lại đổi 1 lần nữa , ngày ngắn đêm dài …hihi, vì khi tiếc trời vào đông trời mau tối lắm, mới khoảng 4 giờ chiều mà trời tối thui, khg như những tháng trước đó .
Mùa đông sẽ  trễ hơn 1 giờ :
Ví dụ : Giờ là 8:00 sẽ đổi lại chỉ mới 7:00 thôi .
      Một chút chia sẽ gửi đến các Bạn, nếu ai có thắc mắc gì, xin liên hệ người khác để biết thêm chi tiếc cụ thể nha , tui xong nhiệm vụ …hihi.
     Các Bạn mình thông củm cho tui nha, tui biết nhiêu chia sẽ nhiêu , còn hơn là khg chia sẽ ha ...hihihi, ai còn thắc mắc hỏi nữa là tui chỉ còn cách ....huhuhu thôi .
 Các Bạn cứ đọc và suy ngẫm, vì biết đâu sau này sẽ có 1 ai đó đặt chân đến vùng đất mới này, để khỏi bỡ ngỡ với giờ giấc như thế nha ...hihi.




Thứ Tư, 6 tháng 3, 2013

Chị Của " Nhóc "..???

   

  Tui khg biết Chị là ai và ngược lại cũng thế , chỉ là 1 lúc lang thang vô tình mà tui được quen biết với Chị qua Blog của 1 người Bạn.

  Lần đầu lạc bước vào vào Chị và vô tình tui đọc được bài viết về Ba rất xúc động,rất hay rất tếu nhưng có đôi chỗ Chị viết cũng hơi " tàn bạo " 1 tí ...hihi, nên làm tui đọc và cảm thấy có tí xiu xíu hơi méc cỡ..haha .

   Tui phải chạy qua chạy lại đọc mấy lần cho hả hê vì tui rất thích bài viết về Ba của Chị ,nên cố gắng khg bình làm sao để Chị khỏi phải đau lòng và rơi nước mắt (tui hóc trước gòi ..méc cỡ qué đi..).

  Càng đọc các bài Chị viết càng làm tui cảm thấy thật xót xa và thương Chị nhiều hơn ( mọi người đừng nghĩ bậy bạ nghen..hehe ).Mặc dù chưa bao giờ tui vào nhà Chị đọc bài mà bình đúng như bài Chị viết, cũng có nhiều lý do, nhưng lý do "chính đáng "là tui khg được nhiều chữ, nên rủi bình đúng bài của Chị , còn chữ đâu tui đi " quậy " mấy nhà khác đây hử..haha.

  Và rồi từ đó tui cứ chạy qua chạy lại để đọc những gì Chị viết, thật ngưỡng mộ về cách viết bài của Chị, tui nghĩ khg chỉ riêng tui mà nhiều người cũng ái nị..ý quên ái mộ Chị lắm..hihi.Có 1 hôm và lần đầu tiên được nói chuyện với Chị qua dt , có thể nói từ trước tới giờ tui chưa được nghe giọng nói của ai mà vừa ấm, vừa dễ thương như Chị..haha,được quen biết Chị và được Chị cho những lời khuyên từ trước tới giờ tui mới thấy trong mắt tui Chị thật hiền và đáng yêu lắm .Mặc dù tui vẫn biết cuộc sống của Chị rất vất vả và khg mấy gì suông sẻ .Nhưng khi cần Chị luôn cho các Em những lời khuyên rất bổ ích và có tác dụng .

  Có 1 điều em chắc Chị khg bao giờ biết và chắc khg ngờ,hôm trước có lần 2 Chị Em nói chuyện qua messenger em đã thực sự khóc rất nhiều ,nghĩ và thương Chị nhiều hơn khi biết được những gì Chị đã trải qua, và cứ mỗi lần sang nhà Chị đọc bài là mỗi lần những cơn mưa rào lại tiếp tục rơi theo từng câu trong bài của Chị, đặt biệt là bài mới đây Chị viết trước Tết ,chỉ vỏn vẹn có 1 từ ĐI , vậy mà làm em phải rơi biết bao cơn mưa phùng..hihi với bài viết như thế .

  Nếu nói về Chị thì chắc còn nhiều lắm, vả lại nếu nói nữa,tui chắc thế nào cũng có người sẽ ganh tị lắm cho coi….hehe.

  Chị của “ Nhóc”..hic..hic..là như thế đó các Bạn à,1 người từng trải , nhưng rất dễ thương, chị luôn cho các Em những lời khuyên thật chân tình và khg kém phần dí dỏm, vì Chị luôn mong muốn các Em của mình luôn vui và hạnh phúc, mặc dù tui biết những điều đó Chị cũng luôn mong đợi ( em xin lỗi Chị vì điều này ). Tui hy vọng và cầu mong có 1 ngày tui sẽ “ sức hiện " trước mặt Chị để mặc sức mà ” nhỏng nhẻo “ và khóc cho thỏa thích ( tài của tui mà..hihi )


 

  Nhân ngày 8-3 , ngày của Phụ Nữ, nên em viết tặng Chị của “ Nhóc” …hic..hic.. với tấm chân tình mà từ bấy lâu nay “ Nhóc”..hic..hic..của Chị vẫn luôn quý mến, và ngưỡng mộ Chị rất nhiều..hehe.

  Em chúc Chị được nhiều sức khỏe ( thực tế mà..hihi ), sẽ gặp được 1/3 còn lại trong 1/7 cuộc đời còn lại, và luôn xinh đẹp (trong mắt em Chị luôn xinh đẹp..hehe), mua may bán đắt để sau này có cái để dành dắt em đi măm măm những món ngon Chị yêu nhé..hihi

      Thương tặng Chị của “ Nhóc “..hic..hic .